Monday, January 25, 2016

Nhật ký chấn thương (2) - Công việc, tạm hoãn nhẩy múa và những ngày trước phẫu thuật

Những ngày mới đau chân, tôi loay hoay tìm những trang blog nhật ký chỉ kể chuyện vượt qua chấn thương, đem thành công của những con người cách xa nửa vòng trái đấy để làm động lực cho mình. Hôm nay - 26/1/2016, tôi bắt đầu ghi chép công cuộc tìm lại sức mạnh của bản thân, mong rằng sẽ giúp được ai đó sau này dù là chút xíu thôi. 

This is a diary of my recovery journey from an ACL injury. Please scroll down for English translation. 

Cùng các bạn hiền tại Le Cirque 

Hà Nội lạnh 6 độ C, rét mướt hơn nhiều những ngày âm 2 độ ở Salford. 

Tôi hay đùa rằng thời tiết mùa đông chỉ thích hợp với tâm trạng buồn lãng mạn. đang hạnh phúc cũng phải cố nghe những bài hát sướt mướt, tưởng tượng tâm trạng lúc mới thất tình, thỉnh thoảng đi bộ bên hồ lộng gió đôi khi rơm rớm nước mắt mà không hiểu vì sao. 

Nhưng hai hôm nay Hà Nội rét đến nỗi những điều phù du bên trên trở nên thật vớ vẩn; những ngày này ra đường người ta không kịp buồn vì còn phải co cứng khắp người trong 5 lớp áo, nghĩ sao để về nhà một cách nhanh nhất và biết động lòng thương những người lang thang không nơi nương tựa. 

Ngày xưa ở Salford, đi đâu cũng có lò sưởi hơi nước, nếu lạnh quá thì nghỉ học, xem bài qua mạng, nằm chùm chăn xem phim - cuộc sống sinh viên vô lo vô nghĩ. Hôm nay ở viện quân y 108, những ca mổ không cấp cứu được hoãn lại đề phòng bệnh nhân già yếu viêm phổi vì ở đất nước nhiệt đới không tồn tại lò sưởi, phòng bệnh đông lại vui hơn vì bệnh nhân cùng nhau lan tỏa hơi ấm. 

************

Khi đề cập đến việc đi mổ chấn thương, mọi người hỏi tôi mổ ở Bênh viện Thể Thao hay Bệnh viện Việt Đức. Tôi trả lời vâng thì một trong hai ạ, em/cháu phải tìm hiểu và hỏi han đã. Thế rồi cũng là cái duyên và phúc đức nên lại được giới thiệu và giao phó cho các bác sĩ giỏi của Bệnh viện Quân Y 108. 

Không biết có phải vì vẫn mang chút dòng máu con nhà lính đời thứ ba của "Quân Khu Nam Đồng", hay vì đã nhìn mẹ và gia đình nhà ngoại trải qua bao cuộc chiến đấu giành giật sức khỏe cho Ông; mà khi biết mình sẽ có một trải nghiệm khám chữa bệnh tại nơi đã từng cứu sống Ông nhiều lần, tôi không khỏi có chút tự hào xúc động. Mẹ mắng khi tôi hồn nhiên vỗ tay cười toe toét vì "cuối cùng cũng đã được mổ" trong khi chẳng ai trên đời muốn đụng chạm dao kéo bao giờ. Lúc đó tôi chỉ nghĩ hai điều "Suy nghĩ của mình phù hợp chẩn đoán của bác sĩ" và "Trộm vía hi vọng chân mình sẽ tốt (gần) như xưa".

************

Theo kế hoạch ban đầu, tôi sẽ phẫu thuật vào tháng ba. Cuối cùng, tôi sẽ được trải nghiệm ca phẫu thuật đầu tiên trong đời ngay trước Tết Âm lịch. 

Vẫn kịp một buổi Ballet với các bạn và thầy Thành trước cuộc nghỉ dài 

Tôi đi làm xét nghiệm máu, lấy nước tiểu, siêu âm, chụp X quang... gọn ghẽ trong một tiếng. Phòng nào cũng chật các sinh viên thực tập chăm chú quan sát người bệnh. Các bác sĩ, y tá, ai cũng hỏi vì sao lại bị chấn thương của con trai, hay là bị người yêu đuổi nên ngã. Nghĩ thầm hầu hết các hoạt động huỳnh huỵch của "phái mạnh" thì phái không yếu lắm giờ đây đều làm được, nên chuyện chấn thương cũng là bình thường.

Ăn trưa xong tôi về trường dạy như bình thường (tôi đang trợ giảng tại trường Học Viện Thiết Kế và Thời Trang London), tôi xin phép cô trưởng bộ môn cho nghỉ cả tuần sau để dưỡng thương, gọi điện xin lỗi mọi người khi hủy các lớp học nhẩy thật đột xuất, có nhiều học sinh tôi còn chưa kịp chia tay, người lớn, trẻ con đủ cả... Tự nhiên cảm giác hẫng hụt ùa đến khi biết mấy tháng nữa mình sẽ đi lại khó khăn, phải giữ gìn từng ly từng tí và nhất là chỉ được ngồi xem các bạn luyện tập trong cảm giác thèm muốn. Nhưng đó là lựa chọn duy nhất của tôi, và tôi phải can đảm và kiên trì với lựa chọn ấy.

Workshop đương đại với dancer tôi yêu thích nhất thế giới  - Hani Abaza 

Với những bạn theo dõi Wear Black and Dance, tôi hi vọng sẽ không làm mọi người nhàm chán với những trang nhật ký kể chuyện chấn thương và phục hồi. Từ một nơi chia sẻ kiến thức, tôi muốn blog này trở về với mục đích truyền cảm hứng từ những câu chuyện riêng tư có thật trong cuộc sống. 

25/1: Hội chẩn tại bệnh viện 108 - Đứt 2/3 dây chẳng chéo trước. Bác sĩ chỉ định mổ nội soi tái tạo dây chằng bằng gân tự thân. Sau đó nghỉ ngơi và phục hồi chức năng
26/1: Hôm nay - Ngày đi làm cuối cùng trước khi mổ, chuẩn bị đồ đạc nhập viện
27/1: Nhập viện làm thủ tục, hội chẩn lần cuối 
28/1: Phẫu thuật nội soi, gây tê nửa người, đôi khi sẽ nói chuyện với bác sĩ, nhìn vào màn hình nội soi hoặc nghe nhạc hip hop. 

Hai ngày nữa thôi, cố lên Phương nhé!


Below is a quick recap of my knee crisis up to this moment. As I had a hard time finding online diaries on ACL injuries (I ended up finding some really amazing ones though), I thought I would translate each and every single ACL-labeled blog post into English so those of you who are in the same situation find something that you actually want to read.

About me: Female Dancer, 27 years old. Injured my knee probably from landing with straight/twisted knee from a jump. Funny thing is I didn't feel hurt at all at the time the injury happened. There was a little bit of swelling afterwards which lasted a few days. I went to have my knee MRI'd two weeks later expecting to have a meniscus tear, I had no idea I had torn one of the most important ligaments.
About my injury:
- First diagnosis at Vietnam Sports Hospital: Stretched ACL. Two doctors told me that doing rehab would be enough, only one suggested surgery.
- I stopped practising dance, only taught at the studio, did a lot of rehab exercises for 5 months but things did not work out well.
- My injured knee did not buckle but it clearly felt looser than my normal one. No muscle loss was visible to the eyes.
- My leg could feel amazing one day then the next day I would be icing to reduce swelling and soreness after a dance practice. It was frustrating!
- Second diagnosis at 108 Military Central Hospital: Just as I expected the result would be: Partial tear Anterior Crutiate Ligament (about 70%) and possible meniscus tear.
- Treatment option based on my level of activities: ACL reconstruction surgery in two days, followed by bed rest and serious rehabilitation.

My ultimate goal is to be able to feel normal again and come back to dance training at the same level of intensity as before.

Wish me luck :)
 

-



2 comments:

  1. My dear, this is a tough yet important decision you made. I'd pray for the success of your operation and your recovery. Although we'd miss you a lot (well I actually already miss our sessions and wish we had done something - either cool or crazy- in our last session together), this is just a small step so later on we can keep on practicing and, like you said, inspiring each other.
    Hugs,
    M.

    ReplyDelete
    Replies
    1. Thank you my dear sister. I honestly did not expect the amount of love and kind words I have received since this personal story was published. Thank you for always working so hard at our dance sessions, you inspire in class as well as in real life. Love you and we will see each other soon hehehehe!

      Delete