Friday, September 2, 2016

Summer Updates - ACL recovery diary (7 months post-op)

"Lúc nào cũng phải vui"



1. Nhật ký 6 tháng sau mổ

Chú Dũng bảo, nếu 6 tháng mà không thấy vấn đề gì thì quên chú đi cũng được. Nói vậy thôi, tôi sẽ vẫn phải kiếm cớ để quay lại tầng 4 của khoa phẫu thuật khớp để gặp chú, cảm ơn lần nữa và nói những chuyện vu vơ. Hôm qua ăn 100 ngày ông, chú Dương bảo "Các bác sĩ gặp bệnh nhận như cháu thì rất thích, hiểu là mình muốn gì, có rủi ro gì, nhiều người bị bệnh không tìm hiểu mà chỉ [trăm sự nhờ bác sĩ], sợ lắm". 

Trộm vía chân phải (chân mổ) đã duỗi thẳng và duỗi âm gần như hoàn toàn, nhờ vào việc bị partner và anh Thành cho nhẩy 1000 lần rumba walk và các thể loại basic từ đầu. Dây chằng mới hoạt động tốt và chắc chắn, chân co duỗi trơn tru không hề kêu lục khục. 

Đến tận bây giờ tôi vẫn không hiểu do trời không thương hay muốn thử thách mình thêm một lần nữa, để gối trái lành lăn của tôi dở chứng đúng trước hôm mổ gối phải 1 ngày. Hai mươi bảy tuổi, trẻ trung, khỏe mạnh, có những lúc hai đầu gối thay nhau hành, không hẳn là đau, nhưng âm ỉ, khó chịu. Cảm giác nhìn các bạn chạy nhẩy, tập bài, đi workshop... chỉ có thể dùng từ trống rỗng.

Dần dần tôi cũng phát hiện đầu gối khi còn yếu dị ứng với tất cả những thể loại chịu tải nặng tô từng rất yêu thích: squat, deadlift, các máy weight machine. Tôi chuyển từ tập các bài với khối lượng tải cố đinh sang các dụng cụ linh hoạt hơn như dây chun, đi bơi và kiên trì hơn với các bài tập phục hồi dùng body weight. Thỉnh thoảng khi chỉ có một mình, tôi tự lảm nhảm thành tiếng cho mình nghe: Phương sẽ làm bất kỳ điều gì để được nhẩy. Vì nhẩy múa, là niềm hạnh phúc không gì mua được. 



2. Nhật ký 7 tháng sau mổ 

Hơn 2 tháng sau ngày đi tập lại đầu tiên, một ngày đẹp trời chân trái của tôi dở chứng đau lại. Cảm giác hụt hẫng khi lần mò xem không biết bao nhiêu video và download cả sách chấn thương mấy trăm trang về đọc, phát hiện ra mình bị tổn thương gân bánh chè (khả năng cao). Tôi nói với partner là tôi phải nghỉ, bạn ấy nghĩ rằng chúng tôi nên nghỉ luôn vì chưa biết tương lai như thế nào.

Thanks for the two months, we're both gonna do well in the future :)

Những ngày buồn và nản bắt đầu, buồn vì lỡ dở tập tành khi trước mắt là biết bao những mục tiêu để phấn đấu là một phần, buồn hơn vì cảm giác cuộc đời trớ trêu, vì lo lắng cho sức khỏe của mình. 27 tuổi, tràn đầy năng lương, tôi quá trẻ để từ bỏ nhẩy múa và thể thao. Tôi nghĩ đến cuộc sống sau này: nhất định tôi phải được đi chạy vài lần một tuần, phải được nâng tạ, phải được đi du lịch trèo đèo lội suối, phải được thi đấu lại, phải được chơi thể thao cùng các con.

Learn to love running again :)

Vậy là tôi chặn đứng mọi cơn buồn và bắt đầu khởi động lại: 
- Nghỉ ngơi hoàn toàn không tập DanceSport và Ballet trong khoảng một tuần
- Đến khám lại bác sĩ, nghe chú tư vấn
- Tiếp tục phục hồi chức năng theo các bài tập của sách "Beating Patellar Tendonits", không những chỉ tập khỏe các nhóm cơ to mà còn tập sức bền và sự linh hoạt của cơ trong nhưng môi trường không bằng phẳng (giữ thăng bằng trên một chân, accentric squat rất chậm)
- Quay lại gym với những mức tạ từ nhẹ đến năng. 
- Quay lại tập kỹ thuật DanceSport, một chút Ballet và Đương Đại
- Tập bài nhẹ nhàng, đi diễn lấy lại niềm hứng khởi :)
- Tuần chạy bộ 3 lần, mỗi lần từ 1 đến 2km + tập thể lực ngoài trời
- Nói chuyện với những người có nhiều kiến thức, tạo cho mình động lực và niềm tin 
- Cuối cùng, không thể không nhắc đến đó là mua sắm đồ tập đẹp đẽ và chuẩn bị cho chuyến Marathon vượt 10km trèo đèo lội suối ngày 25 tháng 9 tới  cùng những người đồng hành tuyệt vời. 

Chưa dám nói mình đã vượt qua được mọi thức thách cuộc sống bày ra trước mắt, nhưng cứ sống thật tốt, thật tích cực, chắc chắn bạn sẽ thu được những kết quả xứng đáng và không bao giờ hối tiếc vì đã không làm hết sức mình. Cố lên nhé các chiến binh. 

2 comments:

  1. Cố lên Phương nhé, rồi mọi thứ sẽ qua thôi. Tớ rất hay đọc blog của ấy mỗi khi cần chút ít lạc quan trong cuộc sống đấy.

    ReplyDelete