Tháng tư năm nay, tôi trải qua năm điều: tổ chức thành công S Dance Tour, đám cưới cô bạn thân nhất, quay lại tập luyện, làm giám khảo tại một cuộc thi nhẩy múa sinh viên, và mất đi một người thân.
Lẽ ra phải có hàng ngàn điều để tâm sự, có lẽ đây là sẽ một trong những post ngắn nhất của tôi, đơn giản là điều gì có ý nghĩa càng sâu sắc, điều đó càng được khắc cốt khi tâm. Sau mỗi trải nghiệm quan trọng, dù sung sướng hay đau buồn, bản thân nên lấy làm mừng vì con người mình đã thêm trưởng thành và mạnh mẽ.
Tôi chỉ muốn nói rằng, tháng tư này: lần đầu tiên tôi khóc nức nở như một đứa trẻ con sau khi show diễn tại Hà Nội kết thúc, lần đầu tiên được làm Maid of Honour, chứng kết lễ thành hôn đầy ý nghĩa của tình yêu 11 năm và em bé, lần đầu tiên mất một người ruột thịt gần gũi mà tôi vô cùng kính yêu và tự hào, lần đầu tiên sau 7 tháng rưỡi được tập một mạch tiếng rưỡi mà không phải đeo băng gối, được bùng nổ với những người em đáng yêu và đam mê nhấy múa tại cuộc thi Let's Dance trường ĐH Luật Hà Nội.
Về quá trình phục hồi và gym, phải nói rằng những sự kiện dồn dập liền nhau đã lấy đi phần lớn thời gian cho việc luyện tập của tôi, nên phải thú nhận rằng việc hồi phục chưa được tốt như kế hoạch. Trong kỳ nghỉ lễ 30/4 - 1/5 này, tôi đã lên kế hoạch để tâp kết hợp đạp xe, bơi lội, những bài tốt cho khớp và đi khám lại thật sớm.
Công cuộc truyền cảm hứng hãy còn dài.